More Information

Donated from Mrs. Tuyet Bach Ngo, Anaheim, CA on 12/08/2017
Vietnamese Heritage Museum Collections.

Back to All Artifacts

Summary

Floral blouse worn by Tuyet Bach Ngo in March 1979 on the boat with marking KG 0734 escaped from Vietnam to Pulau Bidong, Malaysia. She and her son settled at US in February 29, 1980

Physical Description

Floral purple woman’s buttoned. The fabric has a pattern of flower.

Article

English - A Blouse of Motherly Love

I call this blouse “A motherly love’s blouse.” It is a blouse which my mother personally sewed with her own hands for me prior to my escape from Vietnam by sea. My mother’s wish was for her daughter to wear a beautiful blouse as we parted in sorrow. Just in case I could not make it to the land of freedom due to unimaginable misfortune, at least I had the chance to wear a beautiful blouse in place of my mother’s dear embrace.
On that 28th day of July, 1971, I shockingly received the news that my husband, Dr. Luu Van Ngai, a Medical Corps Lieutenant of the 3rd Joint Assault Force Liaison Service, was killed during battle at the tender age of 31.  I became a widow at 25 and our only son, Luu Tuan Viet, just turned 4 months old. Full of grief, I took my son home protected underneath my mother’s comforting wings.
How could I ever forget this blouse…
Last day of winter in 1977, my mother went out to sell a tenth of gold ounce to buy some dry food for a modest family meal.  What was left over, she bought a roll of fabric and sewed this blouse with her loving hands. In my faint memory, my mother’s frail frame sitting behind an old Singer sewing machine has imprinted into my mind even till this very day.  I still could feel the love without any boundary as my mother wanted to carefully sew every hemline mark. Mother said: “This will make the blouse feel soft and pretty, dear.” As I sat and wrote these lines, I felt that this only happened yesterday.  Many times, I paused to wipe my tears away.
In March 1979, I reluctantly said goodbye to my mother accompanying Tuan Viet fleeing Vietnam by boat. Prior to my leaving, I wanted to give the blouse to my young sibling as my loving parting gift.  However, my mom insisted that I wear it on.
By luck, the little boat safely left the Rach Gia seaport. For five days floating in the vast ocean, those days seemed endless, full of terror, horrific waves, stormy wind, hunger, thirst and hopelessness. I could only hold my son tight, believing in the protection of my mother’s blouse… I did not want to die and would never give up, for my mom, praying, and yearning for that day to see her again. Finally, God answered my prayer and led all of us, including 17 other passengers, on the boat with marking KG 0734, to safety on this remote island called Pulau Bidong.
All the days at the refugee camp on the island were unbearable, but my hopes for living were right beside me: my little boy Tuan Viet and my mother’s loving blouse as an assuring reminder. All these boosted my strength to overcome any difficulty waiting for us in the days ahead until we got to settle in America.
Mommy dearest! This precious blouse you bestowed is still here. It may be a bit older but not without your warmth and care. When I stare at it for a long time, I can still see your image tediously going over every needlework, with its gorgeous flower background mixing with violet of loneliness, remembrance, and regret… This blouse will always be an invaluable gift to me in this life.
The blouse suddenly sparkles… because my eyes are full of tears… I believe by donating this blouse to the Vietnamese Heritage Museum, the unconditional love between my mother and I will be preserved forever.
Mom, like the Homeland, is everything to me. I want to lovingly and tightly embrace both.
Alas! Mommy dearest! Homeland dearest!
An autumn evening.
Ngô Bạch Tuyết
Translated by Khiet Doan and Khanh Le

Vietnamese - Chiếc Áo Tình Mẫu Tử

Tôi gọi chiếc áo này là ÁO TÌNH MẪU TỬ. Vì nó đã được chính tay Mẹ tôi chọn vải may cho tôi lần cuối trước khi tôi đi vượt biển. Điều Mẹ tôi mong muốn khi đứt ruột xa con gái mình là để tôi có một cái áo đẹp mặc trên người. Nếu không may mắn đến được bến bờ tự do, nếu như có điều gì xấu xảy ra với tôi thì dù sao, tôi cũng được mặc chiếc áo đẹp này thay thế Mẹ ôm ấp tôi.
Ngày 28 Tháng 7 năm 1971, tôi bàng hoàng nhận tin chồng tôi, Bác sĩ Lưu Văn Ngãi, Trung úy Quân y trưởng của Chiến Đoàn 3 Xung Kích Lôi Hổ, hy sinh trên đường làm quân vụ lúc anh mới 31 tuổi. Tôi đã trở thành góa phụ khi mới 25 tuổi và đứa con trai duy nhất của chúng tôi Lưu Tuấn Việt vừa bốn tháng. Tôi đau khổ đưa con về núp dưới bóng tình thương của Mẹ.
Bach Tuyet 4
Làm sao tôi quên được chiếc áo này…
Một ngày cuối đông năm 1977, Mẹ tôi đã âm thầm bán đi một chỉ vàng. Sau khi mua thêm thức ăn khô cho bữa ăn đạm bạc của gia đình, với số tiền còn lại  Mẹ đã chọn mua khúc vải và tận tay may chiếc áo này. Trong ký ức của tôi, hình bóng Mẹ gầy gò khom lưng ngồi sau chiếc máy may Singer cũ vẫn còn hiện hữu mãi trong tôi cho đến hôm nay. Tôi vẫn cảm nhận được một tình yêu thương vô bờ, Mẹ muốn tận tay khâu từng mũi kim cho cái lai áo. Mẹ bảo ” Để cho mềm và đẹp con.” Ngồi viết lại những dòng chữ này, tôi vẫn thổn thức như chuyện mới xảy ra hôm qua. Tôi phải ngưng lại nhiều lần để lau nước mắt.
Bach Tuyet 3Tháng 3 năm 1979, tôi đành đoạn giã từ Mẹ, đưa Tuấn Việt vượt biển. Trước khi ra đi, vì thương em, tôi muốn nhường chiếc áo này lại cho em nhỏ. Nhưng Mẹ nhất quyết bắt tôi mặc trên người.
Con thuyền nhỏ may mắn ra khỏi cửa biển Rạch Giá được an toàn. Trong năm ngày đêm lênh đênh trên biển cả là chuỗi ngày ngập tràn nỗi kinh hoàng của sóng gió, bão táp, đói khát và tuyệt vọng. Tôi chỉ biết ôm chặt con vào lòng, có chiếc áo của Mẹ che chở đây… Tôi không muốn chết và nhất định tôi không thể bỏ cuộc vì Mẹ, tôi vẫn muốn có ngày được gặp lại Mẹ. Sau cùng Bach Tuyet 6Thượng Đế đã nhận lời và đưa mẹ con tôi và 17 người khác trên con thuyền mang số KG 0734 đến được hoang đảo Pulau Bidong.
Những ngày ở trại tị nạn thật cực khổ nhưng tất cả niềm hy vọng sống còn của tôi: là bé Tuấn Việt và chiếc áo yêu thương của Mẹ như một lời nhắn nhủ. Đã cho tôi thêm nghị lực vượt qua tất cả bao khó khăn đợi chờ cho đến ngày được đi định cư ở Mỹ.
Mẹ ơi! Chiếc áo quý báu Mẹ ban cho vẫn còn đây, tuy đã cũ nhưng vẫn mãi nồng ấm tình của Mẹ. Con nhìn nó thật lâu vẫn thấy đâu đây bóng dáng của Mẹ đang cặm cụi với những đường kim mũi chỉ, nền hoa đẹp có lẫn mầu tím của u hoài, của nhớ nhung và thương tiếc… Chiếc áo mãi là báu vật vô giá đối với con trên cõi đời này.
Bach Tuyet 2Chiếc áo bỗng trở nên lung linh… Vì đôi mắt con đang đẫm lệ… Con tin tưởng tặng chiếc áo này vào Viện Bảo Tàng Di Sản Người Việt, mong mỏi Tình Yêu của Mẹ và con dành cho nhau sẽ được gìn giữ vĩnh viễn đó Mẹ.
Mẹ cũng như Tổ Quốc, là tất cả với con. Con muốn yêu thương ôm chặt vào lòng.
Ôi! Mẹ yêu ơi! Quê Hương ơi!
Một chiều tàn thu.
Ngô Bạch Tuyết
California December 4, 2017
Hình 1 – Chiếc áo
Hình 2 – Hình đám cưới của BS Lưu văn Ngãi và Bà Ngô Bạch Tuyết
Hình 3 – Đôi uyên ương đi hưởng tuần trăng mật
Hình 4 – Tấm hình cuối cùng của BS Lưu và con trai Tuấn Việt lúc 4 tháng
Hình 5 – Bà Ngô Bạch Tuyết và con trai Tuấn Việt chụp ở trại tị nạn Pulau Bidong

Related Topic