More Information

Donated from Mr. Chau Thuy, Santa Ana, CA on 5/07/2016
Vietnamese Heritage Museum Collections.

Back to All Artifacts

Summary

Souvenir handkerchief from Boat People. Off white fabric with the blue strikes.

Physical Description

Square off-white cloth, hemmed, with blue strikes. Size 13” x 13”

Article

(English) The handkerchief

In November of 1979, after I had left Saigon, I went down to Hai Son parish in Ba Ria, Vung Tau province for an escape attempt. When we arrived we stayed in a small hut in the back of a garden that belonged to a strangely good-hearted man. He had an only daughter that I met with every day, because she would smuggle meals to me. We became even closer after we worked in the fields together. On the day of my departure, after all of the instructions and promises had been given, we had to say goodbye. It was then that she gave me her portrait photo, along with her address on the back, and a handkerchief that was soaked from her hot tears. I took them, choked up inside, and broke down in tears, because I was sure that it would be very difficult for us to ever meet again. That night the escape was unsuccessful, and I had to return to Saigon to wait for another chance.

 In February 1980 I went to Rach Gia seaport and this time I escaped from Vietnam on a small boat with 117 other people, and the treasured handkerchief she had given to me.

Although I have been in the land of freedom for so many years, with many a struggle in life, I still could not forget her. I always carried the handkerchief and her photo with me, but the address faded from the seawater damage of my boat escape. I lost contact with her forever. I keep that handkerchief, to express my gratitude for the unforgettable girl that I loved, from her beautiful face, to her delicate figure, to her tolerant and kind soul.

The handkerchief is simple, but it contains the heart of my first love.

(Vietnamese) Chiếc khăn mùi xoa

Vào tháng 11 năm 1979, sau khi tôi rời Sài Gòn đi xuống Giáo xứ Hải Sơn thuộc tỉnh Bà Rịa, Vũng Tàu cho chuyến đi vượt biên. Tôi đã được sắp đặt, trú ngụ trong một căn chòi nhỏ sau vườn của một người đàn ông tốt bụng xa lạ. Người con gái duy nhất của ông là người tôi được gặp nàng mỗi ngày với những bữa ăn nàng đưa đến cho tôi. Tôi đã thân với nàng hơn sau những lần được ông cho ra cánh đồng làm việc chung với họ. Đến ngày ra đi, sau bao lời dặn dò và hứa hẹn. Chúng tôi phải nói lời từ biệt, lúc đó nàng đã trao tặng tôi tấm hình của nàng với dòng chữ ghi rõ địa chỉ và chiếc khăn tay thấm ướt những giọt nước mắt nóng của nàng. Tôi nhận lấy trong nghẹn ngào, chia tay và biết chắc rằng sẽ khó có ngày gặp lại. Đêm hôm đó chuyến đi không thành, tôi phải trở về Sài Gòn để chờ đợi cho một chuyến đi khác.

Và tháng 2 năm 1980 tôi lại ra cửa biển Rạch Giá và lần này tôi đã trốn thoát khỏi Việt Nam trên một con tàu bé nhỏ với 117 người khác, cùng với những kỷ vật chứa chan tình cảm của nàng và tôi.

Dù đến được bến bờ tự do bao nhiêu năm qua, với quá nhiều thăng trầm trong cuộc sống, nhưng tôi vẫn không sao quên được nàng; luôn mang theo chiếc khăn bé nhỏ và tấm hình nàng ghi địa chỉ đã phai nhàu vì nước biển. Tôi vĩnh viễn mất liên lạc với nàng. Tôi muốn giữ mãi chiếc khăn tay đó, như để tri ân hình ảnh thật đẹp của người con gái tôi yêu, từ khuôn mặt, vóc dáng thanh tú cho đến tâm hồn rất bao dung và nhân hậu.

Chiếc khăn mùi xoa tuy đơn sơ nhưng chứa đựng cả tấm lòng của người con gái trong mối tình đầu của tôi .

Related Topic