More Information

Courtesy of Cam Binh La.

Back to All Stories

Mặt  trời lặng xuống cuối dòng sông,

Màu cam đỏ nhường cho bóng tối.

Tôi ra đi một chiều rất vội,

Không kịp nhìn lần cuối quê hương.

Mẹ ơi!

Tiếng mẹ thân thương,

Giờ đây,

Mỗi ngày con không được gọi.

Chiếc thuyền con,

Dòng sông,

Đom đóm và bầy muỗi,

Bí mật tụ về,

Mở hội tiển người đi.

Nước mắt phân ly,

Là cuồng lưu chảy ngược.

Tim khiêu vũ điêụ nhạc điên cuồng,

Thoát khỏi lồng ngực nhỏ,

Vỡ tung.

Khi đèn hiệu nhá chập chờn,

Những chiếc thuyền con tụ lại,

Từng người một,

Thì thào nhảy qua ghe lớn.

Bóng tối bủa vây,

Người người bó gối,

Ngồi sát nhau,

Không thấy mặt,

Cũng chẳng biết tên,

Chỉ nghe tiếng thở,

Cuả bảy mươi lăm cuộc đời tìm đất sống.

Chiếc thuyền gỗ nhổ neo,

Những họng súng vô hình rình rập,

Công an biên phòng với những cặp mắt diều hâu,

Rắp tâm phá vỡ những niềm hy vọng.

Tiếng cầu nguyện râm rang,

Làm động cơ,

Đưa tàu ra cửa biển

Hải phận mênh mông quét ngang cơn bão

Viên tài công ngã gục,

Nằm sóng soải trên boong tàu!

Đâu hải bàn?

Đâu đồ đo toạ độ?

Bọn tổ chức vô lương,

đem con bỏ chợ,

Bảy mươi lăm cuộc đời tiến thóai lưỡng nan,

Tiếp tục cuộc phiêu lưu,

Hay trở lại vào tù?

Một câu hỏi không cần phải hỏi!

Tàu lắc lư đi,

Sóng to, gió lớn.

Tàu lắc lư đi,

Cắn răng chịu những trận đòn thô bỉ

Một người đã mạnh dạn bước lên, lần đầu tiên cầm tay lái

Ôi người tài công bất dắt dĩ

Miệng anh muốn chửi thề, nhưng lời cầu nguyện thốt ra.

Xin Chúa hãy giúp tôi, Chúa từ lâu nhạt nhoà,

Bỗng trở thành hiện hữu.

Màn đêm và vũ trụ,

Ngã gục trên boong tàu.

Mùi ói mữa và mùi xú uế lẫn với nhau,

Tiếng trẻ khóc, tiếng kinh cầu,

Và tiếng máy tàu hoà nhạc.

Cả đêm trường không dứt.

Rồi trời hừng sáng,

Bức màn được vén ra.

Bi hài kịch bắt đầu,

Biển trời giao nhau,

Người người nhìn nhau,

Mắt nhoà, môi khô,

Đói lã.

Chợt có tiếng thuyền va nhau,

Leng keng dao búa,

Ngôn ngữ lạ xì xào,

Bầy hải tặc hung hăng,

Hiện hình cầm thú.

Cuồng phong lại một lần ập xuống

đoàn người khao khát tự do,

đoàn người không vũ khí,

Những tiếng thét vang trời,

Trinh trắng xé toang…

Giọt máu hồng nhỏ xuống,

Căm hận…đớn đau…

Nước mắt nghẹn ngào

Mẹ trùng dương nhiệm mầu

Xin rửa sạch bẩn nhơ

và hồi phục tuổi xuân thì thanh khiết…

Rồi con tàu tiếp tục cuộc hành trình,

Tơi tả như chiếc xe tang,

Châm rãi đếm từng nhịp sóng,

Đàn cá lượn theo tàu từng đợt,

Cũng thấy buồn như kẻ đưa tang.

Tận chân trời một vết chấm hiện ra,

Rồi từ từ hiện hình dãi đất.

Dấu hiệu của sự sống

Dần trào hy vọng

Những tiếng hò reo phá tan mệt nhọc,

Những đôi mắt biết cười,

Phản chiếu màu cam hồng rực rỡ cuối chân mâỵ.

La, Cẩm Bình

Pulau Bidong MC 106

1988

English Version

HORIZON

Sun sets at river’s end

Red yields to the darkness

I hurry into evening

No last look at motherland

“Mama!”

Dear word

For the rest of the days of my life

I will not call it out.

The boat

The river

Fireflies

Mosquitoes

Gather secretly

To see me off

Tears of parting

Freshet

Flowing inside

My heart dancing to crazy music

Jumps from my bosom

Broken.

        When the signal lights blink

        The little boats assemble

        At the appointed place

        One by one

        Murmuring

        Leaping to the big boat

       The dark’s night net captures everyone.

        Cramped legs can’t move

        Jammed tight

        Packed like commodities

        See no face

        Know no name

        Only hear the breathing of 75 lives

        Looking for a land which will let them live.

The wooden boat weighs anchor.

In their minds they see clearly

Hundreds of gun sights trained,

Border police

Waiting and watching

Hawkeyed

Intent on smashing hope.

Fearful prayers murmur and drone

Like the beat of the engine

Pushing the boat to the delta.

        A storm crashes on the boat

        The helmsman passes out and sprawls out on the deck

        The navigator’s map… Where?

        The compass…  Where?

        Icy dead hearted schemers

        Like a mother discarding her children at a crowded market.

                75 lives face a choice

                Continue the journey

                Or go back?

                Where jail awaits!

                No need to ask.

        The boat lists badly

        In huge wind and waves

        Clenches its teeth

        Braves the cruel lashings.

        A reluctant “pilot” stepped up

        Inexperienced.

        Mouth longing to swear

        Instead whispers prayers.

For a long time God has been fading

Now he is here.

        Night’s black curtain and the universe

        Fall across the deck.

        The stink of vomit

        Spreads quickly.

        The sound of crying children

        The sound of prayer

        The sound of the engine

        A symphony

        Throughout the long night

        Without stop.

Dawn.

Curtain parts

The tragicomedy begins.

Sky and sea meet

People look at each other

Weary red-filmed eyes

Burnt lips

Ravenous stares

Boats scraped suddenly

   Weapons clang and clash

   Foreign voices clatter

   Pirates become beast.

        A new tempest engulfs these people who carve freedom

        No weapons in hand.

Screams explode across the sky

Shred purity

Blood falls in drops

Despised satyrs.

Dear powerful mother ocean, please restore the untainted youth.

The boat resumes its journey

In tatters

A hearse

Creeping, counting every crest, every valley

A school of fish in its wake

Like mourners after the hearse

Just as sad.

        On the horizon,

        A flyspeck become a strip of land –

       The sign of life

       The surge of hope

       The cheering sound

        Erases weariness.

        Eyes know how to grin

        Reflecting the soft red orange light

       Where sky meets earth.

La, Cẩm Bình

Pulau Bidong MC 106

1988

Related Topic