More Information

Donated from Mrs. Thu Nguyen, San Jose, CA on 2/7/2018
Vietnamese Heritage Museum Collections.

 

Cite this page

Vietnamese Heritage Museum Collections.

http://vhm.creativeexit.com/details/shirt-brown-vietnam-1979/
Back to All Artifacts

Summary

Collarless brown blouse worn by Thu Nguyen in December 1979 during her escape from Vietnam. Thu borrowed this sweater from her mother to disguise herself as a street seller during her escape. She said “Her blouse brought me warmth and enough strength to withstand the treacherous storm on the way to freedom.” She and her brother spent 3 months at Songkhla refugee camp in Thailand and settled at US in February 29, 1980.

Physical Description

Brown woman’s buttoned and collared blouse. The fabric has a pattern of swirls in white.

Article

English - My Mother’s Brown Blouse

Death or Freedom. Those were the choices I faced when I made the decision to  step foot on that boat to leave our homeland, only to fail several times before finally succeeding. The unfortunate possibilities that came my way were countless: rape, pillaging, jail time, and even death. Even though I was imprisoned several times, the moment of I was released, the only thought on my mind was how to escape this war-torn place.
Every time I tried to escape, I utilized the routes under the guise of a merchant to avoid arousing suspicion from the communists. In order to slip underneath the communists’ ever watchful eye, I donned my mother’s oldest, plainest clothes. My final and only successful escape fell on the Christmas season of 1979. That final trip proved to be very dangerous. The small boat that carried us was over capacity, low on fuel, food, water, and other basic necessities. There was a big storm with high waves, and the small boat found itself tossed like a ragdoll in the unforgiving sea. The boat shook harder with each crash of the wave, and we were on the brink of sinking. Everyone thought that death was inevitable at this point. Fortunately, we were able to make it to the harbor. Upon arrival, everyone was completely drenched. We spent many nights on the sea, braving freezing temperatures so cold that our bones ached. I spent the nights shivering uncontrollably, but I fought to be strong, holding onto my only material possession, my mother’s tattered clothes. The brown shirt and black pants survived the storm and the perilous journey, and so had I.
Many years have gone by, and my mother has passed. However, I continue to hold onto her old, brown shirt, keeping it close to me. My mother’s shirt had protected me through my most harrowing moments in life. Her blouse brought me warmth and enough strength to withstand the treacherous storm on the way to freedom. Being alone in a foreign country for years on end, it was my mother’s brown blouse that has enveloped me in warmth and kept me from despair. Having her brown blouse is like having her here with me. My mom has always been there with me for every step of the way, and this blouse, no matter how plain, will forever be an heirloom to respect and appreciate.
Nguyễn Thị Thu

Translated by Thu Trang

Edited by Khanh Le

Vietnamese - Áo Mẹ Ngày Nào

Chết – hoặc là được Tự Do. Đó là sự chọn lựa đưa tôi đến quyết định đi vượt biên rất nhiều lần dù mãi thất bại, mất mát, hiểm nguy và tù đày. Ở tù ra tôi lại tiếp tục đi nữa…
Mỗi lần đi như vậy tôi phải ngụy trang thành người buôn bán, chạy hàng lẻ từ Sài Gòn về tỉnh hay ngược lại. Và để che mắt công an, qua mặt cảnh sát, tôi luôn mượn những bộ quần áo tầm thường, cũ kỹ nhất của mẹ để mặc vào người. Lần cuối tôi đi trót lọt vào dịp lễ Giáng Sinh tháng 12 năm 1979 trong một chuyến ra khơi đầy gian truân, hiểm nghèo. Tàu nhỏ, chở đông người, không đủ săng dầu, thức ăn, nước uống. Bão to sóng lớn. Lọt vào giòng nước xoáy. Tàu cứ bập bềnh ngày đêm, sắp chìm. Mọi người cầm bằng như chết là cái chắc… Nhưng cuối cùng cũng vào được bờ. Mấy ngày đêm mưa gió lạnh căm xương, người ướt như chuột lột, tôi run lẩy bẩy, rét mướt nhưng vẫn cố kiên trì cầm cự trong bộ quần đen và chiếc áo nâu duy nhất của mẹ trên cơ thể. Hành trang tôi mang theo chỉ có vậy.
Bao năm qua mẹ đã về bên kia thế giới. Nhưng tôi vẫn giữ chiếc áo của mẹ bên mình. Áo mẹ đã che chở, bảo bọc tôi được an toàn trên bước đường vượt biên, đã truyền hơi ấm cho tôi đủ sức chống chọi phong ba bão táp ngoài biển cả. Và những tháng ngày lưu lạc nơi xứ người, chính chiếc áo nâu của mẹ đã ấp ủ tình yêu bao la vây phủ kín cuộc đời tôi. Còn chiếc áo, như còn mẹ. Mẹ đã luôn bên tôi theo từng bước chân, theo mọi hướng đời phiêu bạt.
Nguyễn Thị Thu

Related Topic